Mình gần như trở thành một bà mẹ đi ở nhờ nhà của mấy đứa con vì chúng nó mới là chủ ngôi nhà ấy. Chúng nó tự do với các hoạt động trong ngày. Chúng luôn có chương trình cho cuối tuần, cũng tự chủ về thời gian hơn mình. Mình có cảm giác ghen tị với tụi nó vì trong lúc mình đang làm việc căng như dây đàn, đi bộ trong bệnh viện cả đêm, thì tụi nó đi offline với các cô các bác trong hội phụ huynh MVA và bạn bè, đi gặp nhóm MVA fulltime, đi thưởng thức món ăn, nhảy múa, bơi lội, chơi cờ vua vv. Nếu có nhàm chán với máy tính thì chúng đọc sách giấy trong một hiệu sách gần nhà. Mình ước được bé lại để được như tụi trẻ. Thế nên lâu nay, mình hay tủi thân, nhớ lại tuổi thơ với bao nhiêu ký ức về thiếu thốn, đói khổ từ vật chất đến tinh thần.